Nhật ký sắc đẹp Nhật ký sắc đẹp

Ngoài kia, gió vẫn thổi rất mạnh, trời thì mây đen bao phủ, tình yêu với con là điều quá xa xôi như tìm sao trên trời vậy nhưng con tin rằng trái tim con vẫn luôn có nắng. Dù cho cuộc đời có khắc nghiệt và con người có khó khăn với con biết bao nhiêu thì con luôn biết rằng luôn có một nơi để con tìm về, để được yêu thương, trân trọng và tiếp sức cho chặng đường dài phía trước.

***

Mèo con của mẹ đã xa mẹ yêu được ba năm. Con biết thực sự con là đứa rất cứng đầu, rất hậu đậu, lần đầu tiên con xa mẹ dài tới tận 6 năm làm mẹ không khỏi lo lắng.

Ngày con đi con thực sự đã không khóc khi chào mẹ nhưng lại thút thít ở trên máy bay. Đôi khi con tự nhủ với lòng mình hãy cứng rắn, mình quyết định đi và cơ hội học bổng là rất tốt cho phát triển sự nghiệp nhưng rồi sống mũi lại cay cay và nước mắt lại chảy dài trên má. Và con chợt nhận ra giữa lý trí và cảm xúc sao mà khác nhau quá.

Cuộc sống không phải là một giấc mơ ngọt ngào và hạnh phúc mà chúng ta sẽ phải trải qua rất nhiều những trạng thái cảm xúc khác nhau để biết những ai và điều gì còn lại mãi với thời gian. Đôi khi con tự hỏi ra đi là đúng hay sai? Ba mẹ luôn mong con hạnh phúc. Ai cũng thương con nhưng mỗi người lại có cách thể hiện tình yêu khác nhau. Ba mẹ chỉ muốn con là một công chức bình thường nhưng trái tim con có ước mơ, con luôn muốn được bay xa trên một bầu trời rộng lớn, đi tới tận cùng ước mơ và khát khao của tuổi trẻ. Trước mặt mọi người con luôn tỏ ra cứng rắn nhưng rồi đêm lại ôm gối khóc một mình.

Thời gian trôi qua từng kẽ tay, con được nghỉ hè và về thăm mẹ. Mẹ ngóng con ở sân bay từ xa lắm. Gần 3 năm trôi qua con đã luôn chờ đợi ngày hôm nay, ngày mà con được khóc, được cười, được sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ trước những bộn bề tấp nập của trường đời khắc nghiệt như xưa.

Con về và thấy làn da mẹ sạm nắng, bàn tay mà bao sóng gió cuộc đời con viết kể lên nay đã có nhiều vết đồi mồi hơn xưa vì mẹ phải làm việc vất vả, là trụ cột của cả nhà. Nếu có một điều ước con mong cô bé trong con sẽ lớn lên phần nào, dành nhiều thời gian cho mẹ hơn, không đi chơi, online nhiều với bạn bè nữa. Và con nhận ra mình đã vô tâm và ích kỷ biết bao nhiêu, khi mà con buồn nhất thì ai đến bên con?

Khi mà bạn bè rời xa và quay lưng với con thì mẹ luôn bên con và con chợt nhận ra là chỉ có mẹ là yêu thương con vô điều kiện còn người khác có điều kiện thì mới thương con. Bao nhiêu năm qua con luôn cho rằng tình yêu của mẹ đấy là dĩ nhiên mà quên mất điều thiêng liêng mà con đã đánh mất. Có lẽ con người chúng ta vẫn vậy, thứ gì có thì không thì không biết trân trọng, mất đi rồi mới ngậm ngùi tiếc nuối và lại mong muốn về ngày xưa.


Hôm nay con ở đây, nắn nót ghi từng dòng chữ và gửi vào một cái chai để thả vào miền biển lớn. Con không biết bức thư ấy có về được với đất mẹ yêu thương hay không nhưng có một điều hơn tất cả là con muốn nói lời xin lỗi mẹ. Hãy cho con một cơ hội để làm lại và sửa chữa tất cả. Mẹ là người thầy đầu tiên của con, người lau những giọt nước mắt khi con buồn nhất, người tiếp thêm ngọn lửa khi con cảm thấy chông chênh và nản lòng nhất. Người dạy con đứng lên khi vấp ngã. Người vừa là mẹ, vừa là bạn tri kỷ, vừa là bác sỹ tư vấn tâm lý. Và con biết mình không cô đơn khi mà mỗi mùa vu lan con có bông hồng đỏ cài áo để biết rằng mình thật may mắn biết nhường nào.

Ngoài kia, gió vẫn thổi rất mạnh, trời thì mây đen bao phủ, tình yêu với con là điều quá xa xôi như tìm sao trên trời vậy nhưng con tin rằng trái tim con vẫn luôn có nắng. Dù cho cuộc đời có khắc nghiệt và con người có khó khăn với con biết bao nhiêu thì con luôn biết rằng luôn có một nơi để con tìm về, để được yêu thương, trân trọng và tiếp sức cho chặng đường dài phía trước.

Vừa rồi là bài viết lá thư trong chai tới khi nào mẹ biết, xem thêm các truyện ngắn khác của Nhật Ký Sắc Đẹp Blog nhé rất nhiều câu chuyện hay và cảm động đang chờ các bạn đọc.

Nguồn: sưu tầm


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top