Nhật ký sắc đẹp Nhật ký sắc đẹp

Có những người đôi khi hiện diện trong cuộc đời mình là cả một ý nghĩa mà cũng có những người xuất hiện trong cuộc đời mình chỉ là một thoáng lướt qua.
     Sài Gòn đầy nắng!
     Tôi ngồi trên hành lang, nơi có những dãy hoa ngọc lan e ấp khẽ nở. Tôi mân mê vài trang sách rồi ghì chặt cặp mắt vào, vườn hoa ngọc lan khẽ nở những cách hoa e ấp nụ như một thiếu nữ mới lớn chưa biết sự đời còn ngây thơ trong sáng mà nấp sau cái vỏ bọc mỏng manh đó.
     Mùi hương ngọc lan thoang thoảng qua cánh mũi tôi, thơm nồng, thơm dịu nhưng không hề nhạt. Những cánh hoa ngọc lan rơi rớt khắp mảnh sân trước nhà tạo nên như một khung cảnh đầy tuyết rơi tràn ngập hương thơm dịu nhẹ. Cây ngọc lan được treo gần tôi nhất cũng dần e ấp mà nở hoa, cánh hoa e thẹn mà rơi nhẹ vào trang sách tôi đang đọc.
    Tôi cười, một nụ cười phản phất buồn rồi gấp nhẹ trang sách lại, ngước mắt lên nhìn những cây ngọc lan mà tôi yêu quý và vẫn thường hay chăm sóc. Mỉm cười rồi đứng dậy bước đi.
     Tôi bước ra phố với chiếc váy nhẹ tinh tế, không nổi bật cũng không đơn giản, chỉ là một chiếc váy được che đi hết cái tôi bên trong và ẩn hiện sau đó là nét nữ tính khó thấy ở tôi. Nắng mùa thu dịu nhẹ, từng cơn gió cứ phảng phất qua đây thoang thoảng mùi vị của hoa cỏ.
     Sài Gòn đương nhiên với tôi không phải chốn bình yên mang mùi vị của hoa cỏ nhưng tôi vẫn biết ở đâu đó trong góc khuất của những bộn bề này vẫn còn một nơi dành cho riêng tôi. Dù nơi đó có chật hẹp, có nhỏ nhoi nhưng tôi tin rằng vẫn có nơi nào đó thuộc về tôi, chứ không như một ai đó. Thoáng hiện qua rồi lại tan biến như chưa từng tồn tại...



     Tôi bước nhẹ qua từng con phố, con phố vẫn quen thuộc đón bước chân ai đó từng ghé qua nó và cũng có thể là tôi...
     Con phố này quen thuộc với tôi không phải vì tôi hay đi ngang qua nó mà nó quen thuộc với tôi vì nó mang hình bóng của người tôi yêu và lưu giữ bước chân của người tôi thương nhớ...
     Sau bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, nó vẫn cứ nấp mình trong cái xã hội xô bồ, giả dối ngoài kia. Nó vẫn cứ tạo cho con người ta một cảm giác bình yên đến lạ, vẫn tạo cho con người ta sự thân quen dù đã rất lâu rồi chưa từng ngang qua...
    Tôi cố tình dạo quanh một vài con phố, nơi mà anh và tôi thường đi qua, cố tình ghé vào một hay vài quán café mà anh thường đưa tôi qua và cố tình ngồi vào vị trí mà anh và tôi thường ngồi. Mùi ngọc lan được trồng quen cửa quán thoang thoảng đâu đây qua cánh mũi tôi hòa cùng mùi café đắng nồng tạo nên một hương vị khó có thể phân biệt.
    Tôi nhìn ra cửa kính, dòng người vẫn không ngừng ngược xuôi mà đi lại, trong tim cũng ẩn hiện một cảm giác chua sót. Cái xã hội này đúng là đông đúc, đúng là bận rộn vậy nên có lẽ muốn tìm một người cho riêng mình là rất khó. Còn tôi! Tôi lại không tìm một người cho riêng mình mà là để vuột mất một người không thuộc về mình giữa cái xã hội này.
     Đường phố Sài Gòn đông đúc, bon chen trên từng con phố mà tôi đâu hay mình cũng để lạc mất anh lúc nào không biết. Có lẽ là nó quá sôi nổi, xô bồ nên người con trai tôi yêu cũng bị cuốn theo cái vòng xoáy vô tận đó mà từ từ rời xa tôi...
     Khẽ đặt ly café xuống bàn, nghe đâu đó là mùi vị của cuộc sống. Anh và tôi giờ là gì của nhau? Không là gì cả! Chỉ là một người không quen biết, chỉ là một người thoáng hiện qua cuộc đời nhau rồi tan biến như không để lại dấu vết gì còn thuộc về nhau...
     Tình yêu của tôi và anh cũng vậy, một loại tình cảm như bao người khác. Lúc yêu thì say mê, ấm nồng nhưng dần cũng nhạt nhòa theo thời gian. Rồi đến một ranh giới nào đó của sự tổn thương con người ta sẽ sinh ra cảm giác thống hận tột cùng và sau cùng là vô cảm. Nếu một khi con người ta vô cảm thì ai đó trong họ đã không còn là gì cả. Từ bước ngoặc người dưng sang người yêu là không hề đơn giản rồi sau cùng là từ yêu, hận trở thành người dưng là cả một quá trình. Đời cứ thay phiên nhau như vậy đến khi làm cho con người ta tan nát đến vô cảm.
     Khóe miệng chợt nhếch lên, tôi khẽ cười. Cười cho cái cuộc đời đầy phụ phàng cùng bội bạc này. Nó không cho ai chút gì còn lưu giữ về nó cả, nó làm con người ta thay đổi rồi cuối cùng lại quay về như lúc bang đầu.
     Đặt nhẹ ly café xuống bàn, tôi lặng nhìn mặt nước sóng sánh màu đen huyền hòa quyện cùng hương thơm lang tỏa ra không trung mà trong lòng cảm thấy ấm nồng. Tôi lặng nhìn một lúc rồi xoay người rời đi.
     Chậu hoa ngọc lan trồng ven cửa quán khẽ nở, một cánh hoa vô tình rơi nhẹ xuống vai tôi như đang lưu trữ lại chút gì đó của nó về nơi này.
   Tôi lại cất bước dạo phố, tôi đã quen với cảm giác một mình lang thang trên đường phố, quen với cảm giác không còn một bàn tay nào đan chặt vào những kẽ ngón tay tôi. Người ta thường bảo con trai một khi muốn đan chặt mười ngón tay với bạn có nghĩa là họ muốn cùng bạn đi đến hết cuộc đời này, lấp dần những khoảng trống xung quanh bạn.
    Trước kia tôi cũng từng nghĩ như vậy, nghĩ rằng dù có thế nào thì anh vẫn cứ nắm tay tôi như vậy mà đi đến hết con đường nhưng giờ tôi mới thật sự hiểu. Không phải ai cũng có khả năng làm như vậy và anh cũng là trong số những người không có khả năng đó. Vì sao ư? Đơn giản thôi! Vì anh của tôi không có can đảm để đối mặt.
     Tôi không trách anh! Trước kia cũng không trách, bây giờ cũng không trách và sau này cũng không trách. Vì tôi hoàn toàn không có tư cách đó! Bạn nên hiểu khi một người con trai đan chặt mười ngón tay với bạn thì chưa chắc họ sẽ cùng bạn đi hết con đường mà cần kèm theo một lời hứa hẹn. Anh của tôi không kèm theo lời đính ước đó nên tôi hiểu mười đầu ngón tay đó không có chìa khóa của tình yêu vĩnh cữu.
      Tôi bước đi, dạo quanh một vài hai ba con phố rồi tự nhiên vô thức dừng bước tại cửa hàng bán quà lưu niệm. Tôi mơ hồ nhìn qua một lớp kính soi từng đồ vật bên trong với ánh mắt như đang lơ lững trên không trung rồi không hiểu sau theo vô thức, tôi đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào mặt cửa kính rồi di chuyển từ từ lướt đều trên mặt kính. Ánh mắt mông lung, mơ hồ mà nhìn từng đồ vật.

        


     Rồi bàn tay tôi chợt khựng lại, nơi những ngón tay truyền đến một cảm giác ấm nồng lạ kỳ. Bàn tay tôi truyền đến một đợt rung rẩy nhẹ, cảm giác tưởng chừng như quen thuộc mà lại xa lạ. Tôi giật mình di chuyển ánh mắt rồi một tia ngạt nhiên khẽ hiện rõ dần, khóe mắt tự nhiên lóng lánh một màn sương mù trong suốt rồi sóng mũi tôi bỗng chốc cay cay.
     Tôi đứng lặng nhìn người trước mắt. Anh đứng đó! Không gần cũng không xa, tôi cứ nhìn anh như đã từng rất lâu rồi tôi không nhìn thấy hình bóng quen thuộc đó. Anh đứng đó thôi! Nhưng sao cảm giác lại xa lạ đến như vậy, tim tôi truyền đến tia đau nhói.
     Tôi đứng lặng nhìn anh! Mặc cho dòng thời gian cứ trôi, mặc cho con người trên phố cứ từng đợt, từng đợt đến rồi lại đi vội vã như không để lại chút dấu ấn gì. Tôi cứ nhìn anh như thế, tôi muốn cảm nhận thật rõ ánh mắt đó, cảm nhận thật rõ nụ cười đó và muốn ngắm nhìn lại gương mặt đã từ rất lâu rồi trong tiềm thức tôi chỉ còn ghi dấu lại là những kỷ niệm.
    Bàn tay đó! Đã từng rất lâu rồi tôi không còn cảm nhận được! Hơi ấm đó! Không biết từ bao giờ tôi lại cảm thấy xa lạ. Nơi bàn tay đó mang hơi ấm đã từng là quen thuộc đang chạm dần vào tay tôi nhưng sao trong lòng tôi lại mang cảm giác lạnh giá như vậy, phải chăng tất cả giờ chỉ còn là quá khứ...
    Tôi cố nén cảm xúc lại, nhìn thẳng vào ánh mắt người con trai đó. Rồi không nói không rằng mà bước đi, tôi thẳng thừng bước ngang mặt người con trai đang mang nụ cười ấm áp tưởng chừng như là dành cho tôi. Ánh mắt tôi nhìn anh xa lạ hoàn toàn, tôi bước qua anh mà cứ tưởng như một cơn gió thoáng qua. Nụ cười trên môi anh dường như cũng như cơn gió đó mà đong cứng lại.
    Rồi chợt cánh tay tôi bị một lực gì đó níu lại, không mạnh cũng không nhẹ chỉ đủ lực giữ cánh tay tôi lại nhẹ như một cơn gió. Tôi không quay mặt qua nhìn anh, cũng không bước đi tiếp, chân tôi khựng lại.
    - Em quên rồi sao...- Giọng nói anh nhẹ như một cơn gió mà tựa hồ như nghe như không mà cảm nhận hay chỉ đơn giản nói là một cái mấp máy môi.
    Tôi hít một hơi thật sâu, nén lại cảm xúc nơi khóe mắt rồi lạnh lùng mà đáp trả lại anh.
    - Xin lỗi! Chúng ta...có quen nhau sao?...- Tôi lạnh nhạt nói, sự lạnh lùng và vô tâm đúng như một người xa lạ.
     Tôi không nhìn anh nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang mở to vì ngạc nhiên rồi cũng theo câu nói đó của tôi mà bàn tay bất giác buông nhẹ ra. Tôi không chờ anh nói thêm từ nào nữa mà bước thẳng đi như chưa từng quen biết rồi không hiểu sau một giọt nước mắt cũng theo cánh tay đang buông lơi đó mà tuông chào ra mặng đắng nơi khóe môi.
     Tôi vội lấy tay lau đi giọt nước mắt đó rồi ngước mặt lên như để ngăn những giọt nước mắt sắp tuông trào. Tôi biết giờ anh đang rất bất ngờ hay là có một chút tổn thương nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng không còn là chuyện để tôi quan tâm nữa rồi, tất cả giờ chỉ là quá khứ, dù thời gian sau này có gặp lại anh thì tôi cũng sẽ chắc mình không còn rung động như bây giờ nữa vì chỉ là một thoáng lướt qua thôi....
     Tôi không vô tình với anh nhưng tôi không thể quay lại với người đã từng làm tổn thương tôi sâu sắc cũng như không thể làm bạn với kẻ đã bội bạc tôi. Thôi thì cứ như vậy! Cứ trở lại như lúc bắt đầu chúng ta chưa từng thuộc về nhau để không ai phải đau khổ, không ai phải luyến tiếc và không ai còn là gì của nhau cả...
    Anh sẽ mãi là một người dưng từng bước qua đời em và để lại ấn tượng cũng như vết thương sâu sắc nhất hằn sâu trong trái tim em.
     Tạm biệt anh! Người dưng từng bước qua cuộc đời...

Nguồn: tác giả Lungling

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top